Tống Vũ Đế (
chữ Hán: 宋武帝,
16 tháng 4 năm
363 -
26 tháng 6 năm
422), tên thật là
Lưu Dụ (劉裕),
tên tự Đức Dư (德輿), Đức Hưng (德興), tiểu tự
Ký Nô (寄奴), quê ở thôn Tuy Dư Lý, huyện Bành Thành
[1], là nhà chính trị và quân sự hoạt động vào cuối thời
Đông Tấn và đồng thời cũng là vị hoàng đế khai quốc của nhà
Lưu Tống trong
lịch sử Trung Quốc. Tuy xuất thân bần hàn, nhưng với tài năng của mình, ông bắt đầu đặt chân vào quân đội trong triều đình
Đông Tấn, lần lượt kinh qua các chức vụ quan trọng. Năm
405, Lưu Dụ lãnh binh tiêu diệt quân khởi nghĩa của Sở đế
Hoàn Huyền, từ đó ông nắm toàn bộ quyền lực trong triều đình. Những năm tiếp theo, Lưu Dụ tiến hành bắc phạt, tiêu diệt các quốc gia của
người Hồ ở miền bắc là
Nam Yên và
Hậu Tần, mở rộng lãnh thổ Đông Tấn. Bên trong, ông tiêu diệt được các thế lực của các tướng lĩnh và quý tộc như Lưu Nghị,
Gia Cát Trường Dân,
Tư Mã Hưu Chi, củng cố quyền lực lớn mạnh. Năm
416, ông được ban tước vị Tống công và gia phong
cửu tích, kiến quốc trên đất 20 quận. Năm
419, ông ép vua Tấn phong cho mình làm Tống vương và sang năm
420 thì đoạt ngôi nhà Tấn, lên ngôi hoàng đế, kiến lập nhà Lưu Tống, triều đại đầu tiên ở phía nam trong thời kì
Nam-Bắc triều. Ông ở ngôi được hai năm và qua đời và ngày 26 tháng 6 năm 422, thọ 60 tuổi. Miếu hiệu là Cao Tổ (高祖). Thuỵ hiệu là Vũ Hoàng đế (武皇帝).